"Có đẹp không?"
"Ừ đẹp."
"Nó xinh hơn hay em xinh hơn?"
"Em xinh hơn..."
"Vậy ý anh là người tuyết mà em đắp rất xấu xí à?" Hoắc Miên bĩu môi.
"Nó xinh hơn." Tần Sở lập tức đổi lại.
"Vậy ý anh là em còn không xinh bằng người tuyết sao?" Hoắc Miên tiếp tục đen mặt bắt bẻ.
"Cả hai đều xinh." Tần Sở khéo léo đổi lại lần thứ hai.
"Vậy ý anh là nhan sắc của em chỉ như người tuyết thôi sao?"
"Bà cô của tôi ơi... Cho anh xin..." Tần Sở hoàn toàn phục rồi.
"Ha ha ha." Hoắc Miên cười ngặt nghẽo.
Đấu khẩu với Tần đại nhân xấu bụng chính là một trò giải trí cực kỳ tốt...
Nhìn Tần Sở bất đắc dĩ nở nụ cười, Hoắc Miên cảm thấy bản thân mình thật ưu tú.
Lúc nướng xong, Tần Sở sợ Hoắc Miên lạnh nên định vào xe nhà di động để ăn.
Nhưng Hoắc Miên kiên quyết muốn ăn bên ngoài vì hiếm khi mới có hứng như vậy.
Buổi tối, trời sao, người tuyết, cảnh đêm, đồ nướng... Còn có chồng yêu.