Hoắc Tư Khiêm không trả lời, chỉ tiếp tục luyện thư pháp tiếp...
Chờ lúc anh ta viết xong chữ cuối cùng, tiện tay đặt bút lông xuống một bên thì Mạc Tuyết Nhi đứng dậy đi đến bên tay phải của anh ta, nhìn tám chữ lớn vừa được viết xong: "Sống chết có số, giàu có nhờ trời."
"Ha ha... Lời lẽ hùng hồn như vậy, bây giờ đã nâng lên mức độ sống chết rồi à? Sao vậy... Lẽ nào anh thật sự muốn đấu đến một mất một còn với Tần Sở? Có đáng không?"
Mạc Tuyết Nhi khẽ cười…
Hoắc Tư Khiêm nghiêng đầu, ánh mắt khá u ám: "Cô biết là tôi cực kỳ không thích phụ nữ thông minh."
"Hoắc Miên kia còn thông minh hơn tôi cơ mà?" Mạc Tuyết Nhi phản bác.
"Không giống nhau, cô ấy thông minh thật, còn cô chỉ tự cho mình là thông minh thôi..." Hoắc Tư Khiêm khinh thường quay đầu lại, cầm lấy chữ viết bằng bút lông mình vừa viết xong sau đó yên tĩnh thưởng thức...
Mạc Tuyết Nhi thầm cảm thấy tức giận, nhưng cô ta cũng không dám hé răng.