"Ba, con xin lỗi, con sẽ cố gắng ạ." Hoắc Miên thấy hơi hổ thẹn, mặc dù cô biết chuyện sinh con không phải nguyên nhân do cơ thể mình, nhưng cô vẫn thấy có gánh nặng... Dù sao từ sau khi cô vào nhà này thì vẫn chưa cống hiến được chút gì hết."
Nhưng từ trước đến nay Tần Sở chưa từng đối xử tệ với cô, chỉ cần cô ăn ngon ngủ kĩ là được, không hề để cô phải chịu một chút oan ức nào.
"Nói gì ngốc nghếch thế, ba hồ đồ rồi, ba biết đây không phải lỗi của con... Chỉ là duyên phận chưa tới thôi... Ba hy vọng có thể nhân lúc cơ thể vẫn khỏe mạnh chăm sóc cháu trai giúp các con, cháu gái cũng được, đều tốt cả."
Ba của Tần Sở an ủi Hoắc Miên...
Lúc cơm nước xong rồi rời đi cũng đã tám giờ tối.
Trên đường, Tần Sở nghiêng đầu hỏi Hoắc Miên: "Lời ba nói em đừng để trong lòng, ông uống hơi nhiều rượu nên nói linh tinh thôi."
"Không đâu, em có thể hiểu được tâm trạng của ba."
"Ừ, lúc nãy em còn đồng ý với ba là sẽ cố gắng, cho nên lát nữa về nhà..."