Thấy Tần Sở trở về, Hoắc Miên đi dép vào rồi chạy ra.
"Chồng à, em vừa mới thấy tin tức nói...."
"Anh biết hết rồi." Hoắc Miên cưng chiều sờ đầu của Hoắc Miên.
Bất kể là tâm trạng của anh có tệ đến đâu thì ngay khi nhìn thấy Hoắc Miên đều vô cùng hạnh phúc.
Không chuyện gì có thể ảnh hưởng đến anh.
"Anh biết hết rồi à? Sao chuyện này lại xảy ra?" Hoắc Miên cảm thấy việc GK chiếm được mảnh đất kia là chuyện ván đã đóng thuyền.
Nhưng cô không nghĩ tới đột nhiên lại xảy ra sự thay đổi này, để Hoắc Tư Khiêm được làm ngư ông đắc lợi rồi.
"Bình thường thôi mà, bây giờ Hoắc Tư Khiêm đã là con rể của chú Tống rồi, người một nhà có thiên vị nhau cũng không có gì lạ."
"Nhưng mà rõ ràng trước đây đã đồng ý với anh rồi... Sao có thể làm như vậy? Thị trưởng thì cũng không thể nói mà không làm chứ." Hoắc Miên thầm thấy không vừa lòng.