Quen biết nhiều năm như vậy rồi, Tần Sở hiểu rất rõ tính cách của Hoắc Miên...
Chuyện cô đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được, Tần Sở đau lòng vợ mình nên lúc Hoắc Miên đi ba bước xong rồi quỳ xuống thì Tần Sở cũng quỳ xuống bên cạnh cô...
Hoắc Miên kinh ngạc nghiêng đầu: "Chồng à..."
"Anh ở bên em, bất kể em làm cái gì anh cũng làm cùng em." Ánh mắt của Tần Sở trần đầy vẻ yêu thương.
Tần Sở là người vô thần, anh không tin trời, không tin quỷ, không tin thần, nhưng anh tin Hoắc Miên.
Chỉ cần là chuyện Hoắc Miên muốn làm, anh đều đồng ý làm cùng cô...
Một nghìn bảy trăm bậc thang, đi ba bước dập đầu một lần, chuyện này không hề đơn giản như chỉ nói miệng thôi.
Trong lòng Hoắc Miên vô cùng cảm động.
Lần này đến chùa Minh Giác là ý kiến của cô, cô không muốn Tần Sở cũng phải chịu khổ cùng mình.
Nhưng cô cũng hiểu rõ tính cách của Tần Sở, chuyện anh đã quyết định cũng không ai có thể thay đổi.