"Chùa Minh Giác."
Tần Sở hơi ngẩn ra, sau đó gật đầu...
Hai người vừa ăn sáng ở biệt thự Nam Sơn xong thì đã xuất phát đi luôn.
Chùa Minh Giác ở phía đông thành phố C cách đây sáu mươi cây số.
Một ngôi chùa cổ nghìn năm nằm trên ngọn núi sâu có phong cảnh như tranh vẽ.
Nghe nói chùa này có từ thời nhà Đường, sau đó đã được trùng tu lại vài lần nữa, mặc dù chỉ là một ngôi chùa nhỏ trong núi sâu. Nhưng qua nhiều năm như vậy rồi mà nơi này vẫn rất đông khách thập phương đến lễ Phật...
Lúc đi được nửa đường, Hoắc Miên kể cho Tần Sở một truyền thuyết: "Chồng à... Nghe nói trong chùa có một pho tượng Quan Thế Âm Bồ Tát là một bức tượng tự nhiên hình thành do sự trồi sụp của Nam Hải, sau đó được người ta không quản vạn dặm đường xa chuyển đến nơi này thờ cúng, rất linh nghiệm đấy."
"Em cũng tin chuyện này?"
"Người ta đi đến bước đường cùng rồi, cầu xin thần linh cũng chẳng có gì là không ổn cả..." Hoắc Miên ôm tay Tần Sở cười nói.