"Nhưng mà em..." Trần Khiết muốn nói rồi lại thôi.
"Không có nhưng mà… Trên thế giới này không có cái kiểu ngu xuẩn là người này không xứng với người kia, chỉ có ai hiểu được nên trân trọng ai... Tiểu Khiết... Em là cô gái lương thiện, mà tên nhóc Nghê Dương kia cũng cực kỳ đơn giản... Trước đây các em trải qua bao nhiêu khó khăn, chị không muốn hỏi đến, thế nhưng sau này... Bất kể các em quyết định như thế nào thì đều phải hạnh phúc nhé."
Hoắc Miên rất yêu quý cô trợ lý này, ngoan ngoãn hiểu chuyện, chưa bao giờ có ý đồ riêng.
"Trưởng khoa... Cảm ơn chị." Mắt Trần Khiết hơi ẩm ướt.
Hóa ra trưởng khoa lại phản ứng với chuyện này như vậy, đây là điều cô chưa bao giờ nghĩ đến, đúng là một niềm vui bất ngờ.
"Được rồi... Đừng kích động, trước tiên em làm việc đi, rảnh rỗi thì chị nói chuyện với tên nhóc Nghê Dương kia... Em cũng đừng suy nghĩ lung tung..."
An ủi Trần Khiết xong, Hoắc Miên tiếp tục thu dọn đồ đạc.