Lời nói của Tô Ngự luôn nửa thật nửa giả, cho nên những kẻ nói rằng mình chỉ cần liếc một cái là nhìn thấy được Tô Ngự đều là những kẻ khoác lác.
Mỗi lần đàm phán với Tô Ngự, Hoắc Tư Khiêm đều cảm thấy đau đầu, bởi vì Tô Ngự căn bản không làm theo lẽ thường, mà luôn đưa ra những ý kỳ lạ như thế.
Hoắc Tư Khiêm ấn ấn huyệt Thái Dương: "Cậu Tô, tôi không có cách đồng ý với cậu chuyện đó. Khi GK vào tay tôi, tôi có thể hứa chia cho cậu một nửa. Thế nhưng Tiểu Miên… là một người, không phải là đồ vật, không phải tôi nói chia liền chia… cụ thể phải xem em ấy quyết định như thế nào. Đương nhiên, nếu em ấy bằng lòng theo cậu, thì đó là tự do của em ấy, tôi cũng không can thiệp được."
"Cậu nói như vậy chẳng khác gì đánh rắm cả." Tô Ngự cười mắng Hoắc Tư Khiêm.
Nếu Tiểu Miên bằng lòng theo anh ta? Hoắc Tư Khiêm thật biết cho người khác ăn bánh vẽ.
Nếu Hoắc Miên bằng lòng theo Tô Ngự thì Hoắc Miên đã sớm theo lâu rồi, còn có thể chờ tới bây giờ sao?