Tô Ngự rất phóng khoáng đi thẳng tới bàn của Hoắc Miên và Tần Sở.
"Ăn tết vui vẻ, Tổng giám đốc Tần."
"Ăn tết vui vẻ, Tổng giám đốc Tô." Tần Sở cũng rất lịch sự đáp lại.
Tô Ngự lại cúi đầu nhìn thoáng qua Hoắc Miên đang ăn
"Chấm ít mù tạc thôi… rất nóng."
Nói xong, Tô Ngự quay đầu đi.
Bị Tô Ngự nói như vậy, tay Hoắc Miên run lên, dính nhiều mù tạt.
Lúc gắp bỏ vào miệng, cô cảm thấy cay đến chảy nước mắt.
"Em xem em kìa, giống như một đứa trẻ vậy." Tần Sở dở khóc dở cười.
Anh lập tức cầm cốc nước đưa cho Hoắc Miên.
Hoắc Miên uống ừng ực một ngụm… chắc là vì lúc uống dùng quá sức, nên nước văng khắp nơi.
Tần Sở cầm khăn tay lau cho cô, giống như chăm sóc một đứa trẻ, ánh mắt muốn bao nhiêu dịu dàng có bấy nhiêu dịu dàng.
Một nữ nghệ sĩ của Tinh Hoàng hâm mộ nói: "Tổng giám đốc Tần đối xử với vợ tốt quá, thật là hâm mộ."