Hoắc Miên có một dự cảm mạnh mẽ rằng người đó là người thân nhất của cô.
Sớm muộn gì bọn họ cũng gặp mặt, đúng không?
Nghĩ tới đây, Hoắc Miên vô cùng hăng hái, vuốt đi vuốt lại hồ lô bạch ngọc, không nỡ buông tay.
Cuối cùng, cô dứt khoát đeo lên cổ.
Hồ lô có tác dụng chiêu tài trừ tà, mà ngọc tốt có tác dụng bảo vệ chủ, nghe nói mang lâu sẽ tâm linh tương thông với chủ của nó.
Hoắc Miên quyết định, kể từ giờ phút này, cô sẽ đeo cái hồ lô trên người, cho tới khi gặp mặt người đó mới thôi.
"Vợ ơi… trời còn chưa sáng mà, sao em không ngủ tiếp đi?" Tần Sở mơ mơ màng màng tỉnh lại, vòng tay ôm Hoắc Miên.
Không ngờ Tần đại nhân lại có thói gắt ngủ, thật tình khiến người ta mở rộng tầm mắt.
"Không ngủ được…"
"Em còn đang suy nghĩ chuyện hồ lô à?" Tần Sở nhích người lên, hôn lên gò má của Hoắc Miên.