"Baby cái đầu em ấy, không có, không có, không có đâu."
"Vậy không được, chị phải cố gắng lên… Chị, em muốn lên chức cậu lắm rồi đấy."
"Chuyện này không phải là chị cứ nói là nó sẽ được… Xin em… Chi bằng em bảo anh rể em cố gắng đi ấy." Hoắc Miên chán nản.
Nào ngờ câu nói tiếp theo của Chí Tân lại càng chọc điên cô hơn…
"Em hỏi anh rể rồi, anh ấy nói là đã rất cố gắng rồi."
Hoắc Miên: ".."
Tần đại nhân cứ như vậy là sẽ dạy hư trẻ con đấy…
Chí Tân về, Hoắc Miên cực kỳ vui vẻ, chỉ trực nửa ngày, đến buổi chiều thì xin nghỉ luôn, lái xe chở Chí Tân về nhà. Lúc hai người về đến nhà thì Dương Mỹ Dung đang tổng vệ sinh, đeo tạp dề, cầm đồ lau nhà….
Nghe thấy tiếng bước chân, bà không buồn quay đầu lại: "Tiểu Miên, con bảo là hôm nay phải trực cơ mà, sao lại đến đây rồi?"
"Mẹ…" Chí Tân đứng ở cửa ra vào gọi một tiếng.
Cả người Dương Mỹ Dung lập tức run lên, sau đó bà nhanh chóng quay đầu lại…
"Mẹ… Con về rồi."