Tống Dĩ Thi nói không sai, mặc dù bình thường Hoắc Tư Khiêm cũng hay cười, nhưng tất cả đều là nụ cười mỉm qua loa, giả tạo… chẳng bao giờ là nụ cười thật lòng…
Anh ta là một người khiến người khác không thể nhìn thấu được, chẳng ai đoán ra được trong đầu anh ta đang nghĩ gì. Giống như bây giờ anh ta đang là người nắm quyền ở Hoắc Thị, nhưng lại chẳng hề thấy vui vẻ, dường như những thứ đó vốn dĩ đã thuộc về anh ta rồi…
Chỉ khi đối mặt với Hoắc Miên, anh ta mới khác hẳn trước kia…
Trước kia Tống Dĩ Thi cảm thấy Hoắc Tư Khiêm và Hoắc Miên có quan hệ hợp tác với nhau, lợi dụng lẫn nhau. Nhưng vừa nãy cô ta đã cẩn thận quan sát biểu cảm của Hoắc Tư Khiêm… thì cực kỳ ngạc nhiên khi phát hiện ra màn kịch này, chưa chắc Hoắc Tư Khiêm đã mất công sắp đặt mọi thứ vì hợp đồng hợp tác ba năm với ông Lý, mà có lẽ còn là vì mục đích khác…
Hoắc Tư Khiêm nhìn Hoắc Miên với nụ cười thẳng thắn, ôn hòa đến thế, điều này thật sự khiến cho Tống Dĩ Thi thấy hoảng hốt.