Hoắc Miên chậm rãi ngẩng đầu: "Nếu em không muốn đi, cũng không muốn anh đi thì sao?"
Tần Sở cười dịu dàng: "Vậy thì không đi nữa, đêm còn dài, chúng ta có thể ở nhà vận động làm nóng người."
Tần đại nhân nói lời mờ ám như thế, làm Hoắc Miên nghe xong mà đỏ mặt… Vậy là anh đã không còn ngây thơ nữa đúng không?
"Nói hươu nói vượn gì thế, ai muốn vận động làm nóng người với anh, chẳng biết ngại gì cả…" Hoắc Miên che gương mặt đỏ bừng chỉ trích Tần đại nhân.
Vẻ mặt Tần đại nhân đầy vô tội: "Vợ à, trời lạnh thế này, ở nhà chạy bộ cho khoẻ, lại ấm người, sao lại không biết ngại?"
"À… tập thể dục à…" Hoắc Miên vùi thấp đầu.
"Chứ em nghĩ gì?" Tần Sở cười xấu xa.
Hoắc Miên dứt khoát giả làm đà điểu, chỉ hận không thể vùi đầu vào đĩa, không hé răng câu nào.
Tần Sở thấy vợ anh dễ xấu hổ quá… lúc nào cũng không dám đối mặt với chuyện nam nữ. Như vậy không được, xem ra phải dạy dỗ lại cho…