"Cậu sai rồi, đây không phải là tội ác tày trời, mà là thích người ta một cách đau khổ nhưng không được đáp lại, đáng thương lắm." Đường Xuyên biện giải.
Tô Ngự nhướng mày: "Đáng thương sao? Sao tôi không thấy. Tôi lại nghĩ nếu giờ Hoắc Miên bỏ Tần Sở ngay lập tức, chạy đến ôm tôi thì mới là đáng thương. Nếu cô ấy có thể phản bội Tần Sở vì tôi thì sớm muộn gì cũng có một ngày phản bội tôi vì người đàn ông khác. Nếu cô ấy là người phụ nữ dễ dãi như thế thì đã không lọt vào mắt tôi. Tôi sở dĩ càng lún càng sâu là vì càng hiểu cô ấy, biết cô ấy vì lời hứa thuở thiếu thời mà không rời không bỏ Tần Sở, thậm chí còn không tiếc cùng đồng sinh cộng tử với anh ta... Hoắc Miên rất vĩ đại, người con gái như cô ấy đáng để tôi làm bất cứ chuyện gì."
Đường Xuyên: "..."
"Được rồi, cậu thắng, cậu Tô. Cậu nói cái gì cũng đúng." Cuối cùng Đường Xuyên cũng bỏ cuộc không thèm tranh cãi với Tô Ngự nữa.