"Ngồi đi." Ông lão khoát tay, ra hiệu cho Hoắc Miên ngồi xuống.
"Muốn xem cái gì?"
"À... Muốn xem về con cái ạ." Thật ra Hoắc Miên rất xấu hổ khi phải nói ra, dù sao đây cũng là chuyện riêng tư.
"Nói cho tôi sinh nhật đi, tôi phải nhìn thử trước."
Hoắc Miên nói ngày tháng năm và cả giờ sinh của mình ra.
Sau đó, cô nhìn thấy ông lão nhắm mắt lại, bấm đốt ngón tay mười ngón. Lúc đó cô cảm thấy hành động này quá quen thuộc, cũng chẳng khác gì nhưng người xem bói ở sạp ngoài đường.
Rồi họ chỉ nói bạn sẽ có một số kiếp nạn gì đó, sau đấy bảo bạn dùng tiền để hóa giải. Thế nhưng Hoắc Miên tuyệt đối không ngờ rằng... Câu đầu tiên mà ông lão nói lại là một tiếng thở dài...
"Thưa thầy, làm sao vậy?"
"Số cô..." Ông lão nói đến đây thì ngập ngừng, muốn nói lại thôi.
Hoắc Miên thấy ông lão nói như thế, khiến cô cũng thấy khẩn trương theo.
"Thưa thầy, có chuyện gì ông cứ việc nói thẳng, tôi không sao hết."