"Ý em là sao?" Tô Ngự bị cô hỏi như vậy thì ngẩn ra trong giây lát.
"Ý gì cũng có, anh đã đồng ý với tôi là sẽ làm bất kỳ chuyện gì, bây giờ còn tính nữa không?" Hoắc Miên nhìn vào mắt anh hỏi từng chữ một.
"Vẫn tính, chỉ cần tôi đã đồng ý với em, thì tôi sẽ giữ lời."
Tình cảm của Tô Ngự đối với Hoắc Miên thật sự đã đến trình độ là cô muốn gì anh ta cũng đều đồng ý…
"Vậy nên bây giờ tôi dùng nó được không? Anh có thể thực hiện mong muốn của tôi không?" Hoắc Miên đưa tay vào trong túi, lấy miếng vỏ đạn Tô Ngự từng đưa cho cô vào dịp sinh nhật ra.
Khi nhìn thấy tín vật, Tô Ngự chỉ cảm thấy trái tim mình như run lên.
"Vậy là em muốn gì? Dùng cách này để ép tôi thỏa hiệp à?" Tô Ngự nở một nụ cười đắng chát
"Tôi không ép anh phải thỏa hiệp, mà chỉ muốn anh sống vui vẻ hơn thôi..."