Ánh mắt Tô Ngự hơi phức tạp… Anh ta ra vẻ bình tĩnh trả lời: "Rất tốt, quả thực là rất giỏi."
"Qua loa quá… ha ha, bảo cậu đánh giá Hoắc Miên một câu thôi mà cũng khó khăn đến thế à?" Đường Xuyên cười.
"Tôi cũng cảm thấy, lần này cậu Tô về liền trở nên ngại ngùng hơn rất nhiều…" Ngụy Liêu cũng nhìn Tô Ngự với ánh mắt đầy ẩn ý.
Tưởng Tiểu Vi ngồi bên cạnh chỉ cười.
Ba người đàn ông tụ tập với nhau thực ra rất hài hước… Miệng ai cũng độc địa… Chẳng thể ngồi tâm sự tử tế với nhau được. Về cơ bản thì trừ khi không nói lời nào thôi, còn vừa mở miệng nếu không phải nói mỉa thì sẽ cười nhạo.
Có thể nói là những người bạn xấu tốt nhất của nhau…
Điều quan trọng nhất là họ quen nhau cũng nhiều năm rồi, nói là biết nhau từ hồi còn cởi chuồng thì cũng không quá. Nên bình thường Đường Xuyên và Ngụy Liêu có nói gì thì Tô Ngự cũng không để tâm… cũng sẽ không nổi giận thật… Vì mấy năm qua anh ta đã quen rồi.