"Mẹ… ông ta chết thật rồi."
Hoắc Miên nắm chặt tay mẹ mình, cảm thấy tay bà không hề có chút độ ấm nào… Dù đã từng oán hận đến mấy thì bà cũng đã từng yêu Hoắc Chính Hải, nên hẳn là bây giờ bà đang cảm thấy rất khó chịu nhỉ?
Dương Mỹ Dung hơi lảo đảo lùi về sau một bước, gót chân bà không ổn định, suýt thì ngã…
Cũng may là Hoắc Miên nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy bà…
"Mẹ… Mẹ không sao chứ?"
"Sao lại… Sao lại thế…?" Dương Mỹ Dung hơi nghẹn ngào.
"Mẹ… vốn dĩ sức khỏe của ông ta đã không tốt rồi, cộng thêm việc mất hết quyền lực trong việc làm ăn, bây giờ quyền điều hành đã rơi vào tay Hoắc Tư Khiêm rồi, có thể là ông ta giận quá nên…" Hoắc Miên an ủi…
"Lão già chết tiệt này… Lão ta tốt số thật đấy, còn chưa phải chịu khổ gì mà đã đi rồi… Ông ta còn nợ mẹ nhiều lắm, mẹ nghĩ là sau này sẽ có thể được thấy tình cảnh thê thảm của ông ta lúc về già, rồi đến bới móc ông ta, nào ngờ là ông ta còn chẳng cho mẹ cơ hội ấy…"