"Kết hôn đi, chúng ta kết hôn đi…" Cao Nhiên dịu dàng nhìn Chu Linh Linh, lặp lại những lời vừa rồi.
Lời cầu hôn chính thức như vậy mà cái tên Cao Nhiên này lại nói ra một cách nhẹ tênh tênh như thế…
Dù không có hoa, không có nhẫn kim cương, nến, pháo hoa, hay hoàn cảnh hoành tráng, nhưng Chu Linh Linh vẫn cảm động đến nỗi hai mắt rưng rưng.
Cô không biết sao mà nước mắt cứ rơi mãi.
"Sao em lại khóc?" Cao Nhiên sợ hãi, đâu hiểu được tâm tư của con gái, cứ tưởng rằng lời cầu hôn của mình làm Chu Linh Linh khóc…
Cao Nhiên vội lấy khăn tay ra, cẩn thận lau nước mắt cho Chu Linh Linh…
"Bó tay với anh, anh cho rằng cầu hôn là chuyện nhỏ, nói cầu hôn là cầu hôn luôn à? Ngay cả nhẫn cũng chẳng có?" Chu Linh Linh vừa khóc vừa nói, muốn che giấu mình rơi nước mắt vì cảm động…
"Có có có."
Sau đó, Cao Nhiên cứ như làm ảo thuật, lấy một chiếc hộp gấm màu đỏ, mở ra trước mặt Chu Linh Linh.