"Má nó… Anh xem những lời em vừa nói là đang đánh rắm hả?" Chu Linh Linh đen mặt.
"Ha ha…" Cao Nhiên không nhịn được mà bật cười.
"Nói thật… đứng giữa hai cô gái xuất sắc như Tiểu Miên và Vi Vi, em thật sự rất tự ti. Đôi khi, em nghĩ cả đời này mình cũng không thể đạt được đỉnh cao như hai cô ấy. Nhưng em không so bì với các cô ấy. Các cô ấy đều là bạn thân của em. Các cô ấy hạnh phúc thì em cũng vui thay các cô ấy… Đêm nay em đề nghị chơi trò chơi, thật ra những gì bọn họ nói đều rất buồn cười, nhưng em vẫn sống chết nhịn cười, chỉ là muốn thắng các cô ấy một lần, chứng minh với các cô ấy rằng em vẫn có khả năng riêng của em… Nhưng em biết, dù em có ngốc cũng nhìn ra mọi người đều đang nhường em. Những gì em kể chẳng hề buồn cười, nhưng tất cả mọi người đều cười… bọn họ chỉ đang nể mặt em thôi… Em rất may mắn vì có những người bạn như vậy… em yêu các cô ấy, em còn yêu anh hơn…"
Cao Nhiên yêu chiều hôn lên trán Chu Linh Linh.