Hoắc Miên trả lời nghiêm túc: "Heo con nói: 'Câu chuyện lúc nãy khỉ con kể thật buồn cười.' Mọi người đen mặt… Hoá ra heo con phản ứng chậm, chờ người ta kể đến câu chuyện thứ ba, cậu ta mới cười vì câu chuyện thứ nhất. Khỉ con và hươu cao cổ thật oan uổng, oan hơn cả Đậu Nga…"
Chu Linh Linh lập tức phản ứng lại, nhảy dựng lên, bóp chặt cổ Hoắc Miên.
"Giỏi nhỉ, con nhóc thối này, dám châm chọc tớ, nói tớ là con heo con kia có phải không? Cậu tưởng tớ nghe không hiểu à… xem tớ có dám bóp chết cậu không?"
"Ha ha ha, cứu mạng… Có bà điên cấu người này…" Hoắc Miên gân cổ hét.
Hai người hoàn toàn không màng đến hình tượng, ồn ào không coi ai ra gì, tựa như quay trở lại thuở học trò nhiều năm trước."
Hoắc Miên lâu lắm rồi không đùa cùng Chu Linh Linh vui như thế.
Tần Sở và Cao Nhiên đứng bên nhìn bọn họ, dường như cũng quay về bảy năm trước. Bất giác tâm trạng cũng tốt lên.