Lúc Hoắc Miên nhìn thấy Tưởng Tiểu Vi và Chu Linh Linh thì quả thật cảm thấy rất bất ngờ, nhưng cũng rất vui. Mấy ngày qua ai cũng bận rộn, trừ những lúc thi thoảng lên Wechat nói chuyện ra thì cũng không liên lạc gì với nhau.
Đúng lúc tâm trạng đang sa sút mà có thể thấy hai cô bạn thân thiết nhất của mình, thì lập tức cảm thấy trời quang mây tạnh ngay…
"Tần đại nhân nhà cậu đã liên lạc với bọn tớ, nói là muốn mời bọn tớ ăn đùi dê nướng…" Chu Linh Linh nghịch ngợm chỉ chỉ Tần Sở.
Hoắc Miên nhìn sang Tần Sở với vẻ mặt hạnh phúc: "Sao anh lại không nói cho em biết?"
"Nói cho em biết thì còn gì là bất ngờ nữa?" Tần Sở yêu chiều sờ đầu Hoắc Miên.
"Ôi! Được rồi, được rồi, hai người có thể dừng việc hành hạ chúng tôi được rồi… Cũng hòm hòm rồi đấy, đừng có đứng đây chim chuột nhau nữa."
Chu Linh Linh nói xong liền đi về phía trước, túm lấy cánh tay Hoắc Miên.
"Vị cảnh sát nhân dân của cậu đâu rồi?"