"Chẳng lẽ cô còn không biết là tôi muốn gì?"
Hoắc Tư Khiêm đến gần từng bước một… Tống Dĩ Thi bị anh ta dọa đến mức liên tục lùi về phía sau. Cuối cùng cả người cô ta đều dính sát vào tường, Hoắc Tư Khiêm đưa tay ra chống mạnh vào tường.
Tạo nên thế dồn ép tường kinh điển…
Tống Dĩ Thi sợ đến mức sắc mặt trắng bệch…
"Nói cho anh biết… Anh đừng có làm càn…"
"Buồn cười… Chúng ta đã kết hôn, là vợ chồng rồi… Cái gì gọi là làm càn chứ?" Hoắc Tư Khiêm cười nhạo.
"Nhưng chúng ta không có tình cảm với nhau, chẳng qua là tôi bị anh bẫy mà thôi… Nói cho anh biết, kết hôn xong thì chúng ta ai lo việc của người nấy, nếu không thì… Tôi sẽ nói cho cha về những gì anh đã làm đấy."
Vào lúc quan trọng nhất, Tống Dĩ Thi liền lôi cha mình ra…
Hoắc Tư Khiêm nheo mắt lại, giống như cười mà không phải cười: "Cha cô? Tôi sẽ sợ chắc? Cô nghĩ cha cô là chúa Giê-su à? Cả thế giới này đều phải nể mặt ông ta ư?"