"Đồ trang sức chỉ ở trong nhà, ở nhà ngoài mẹ ra thì cũng chỉ có em. Em nói xem… còn có thể là ai?"
"Chị họ… dù vậy thì cũng không thể đổ oan cho em được. Để chứng minh sự trong sạch của bản thân, em cũng đã cho cô xem phòng em rồi." Dương Tú Bình giảo biện.
"Bây giờ xem thì có nghĩa lý gì? Đã nửa tháng mẹ chị không mở hộp đồ trang sức ra rồi, cũng chẳng biết mất từ lúc nào. Em đã xử lý xong xuôi từ trước, nên đương nhiên có thể chứng minh em trong sạch được rồi…"
"Chị họ, người thành phố các chị đều tùy tiện vu oan người ta khi chưa có chứng cứ như vậy sao? Em tuy nghèo nhưng cũng không thể bị chị hãm hại như vậy được… Ăn trộm cũng chẳng phải tội danh nhỏ gì cho cam…"
"Đúng vậy, em đã biết không phải tội nhỏ mà còn dám trộm… có thể thấy được em cũng gan cùng mình đấy nhỉ?"
"Chị họ… Em nói rồi, không có chứng cứ thì chị không thể nói em là kẻ trộm được. Chị làm thế là vu oan cho em." Dương Tú Bình khăng khăng nói Hoắc Miên không có chứng cứ.