"Đâu có, em không thường xuyên ra ngoài…" Dương Tú Bình có vẻ hoảng loạn, dường như muốn che giấu điều gì đó.
Hoắc Miên nhíu mày: "À, vậy sao? Vừa rồi không cẩn thận nên lúc xem video giám sát trên điện thoại, chị thấy gần đây em rất hay đi sớm về muộn, chị còn tưởng em có bạn trai rồi chứ?"
"Không đâu, đó là em… buổi sáng thỉnh thoảng em lại ra ngoài mua thức ăn, sau đó ban ngày thì đi dạo thôi." Dương Tú Bình cật lực phủ nhận, không muốn thừa nhận chuyện đi sớm về trễ…
Thật ra Hoắc Miên không hề xem video giám sát, chỉ thuận miệng nói thế xem thử phản ứng của cô ta thôi.
Kết quả là Dương Tú Bình lại thấp thỏm thật. Tâm trí của cô ta vẫn chưa thật sự chín chắn, nên chỉ cần gió lay ngọn cỏ là đã loạn cào cào rồi…
"À… Không có gì, em đừng căng thẳng, chị chỉ hỏi bừa thôi." Hoắc Miên cười nói.
Thật ra cô và Tần Sở đều đã ăn một ít ở tiệm mì sợi A Tín rồi, nên cũng không quá đói.