Dương Tú Bình hơi mất tự nhiên, nói: "Đúng rồi, em cũng cố gắng hết sức, còn giúp cô tìm kiếm trong nhà mấy lần, nhưng lại chẳng có… lạ thật."
Không đợi Hoắc Miên nói gì, Dương Mỹ Dung đã nói: "Con bé Tú Bình cũng thật là, thấy mẹ mất đồ, để tránh hiềm nghi, con bé đã dẫn mẹ về phòng ngủ của con bé tìm không nói, còn mở hết túi, sổ tiết kiệm, cả túi tiền của con bé ra cho mẹ xem, sợ mẹ nghi ngờ con bé. Sao mẹ lại nghi ngờ con bé được chứ? Đều là người nhà mình, ai lại làm ra chuyện như vậy được?"
Rõ ràng là Dương Mỹ Dung rất tin tưởng vào cháu gái mình…
Dù gì cháu gái cũng đã chủ động cho bà xem đồ cá nhân, chứng minh sự trong sạch của mình.
Dương Tú Bình đi đến, ngồi xuống sofa, đưa một quả táo cho Tần Sở: "Anh rể, anh ăn táo đi."
"Không ăn, cảm ơn." Thái độ của Tần Sở tương đối lạnh nhạt.
Sau đó, cô ta lại đưa một quả quýt cho Hoắc Miên: "Chị họ, chị ăn đi, em mua cho cô đấy, ngọt lắm."
"Được, cảm ơn em."