"Anh nói đi." Hoắc Miên gật đầu nhìn Hoắc Tư Khiêm.
Anh ta lấy một tấm thiệp mời màu đỏ, tiện tay ném lên bàn.
"Bảy ngày nữa, tôi và Tống Dĩ Thi kết hôn, hoan nghênh mọi người tới uống rượu mừng."
Hoắc Miên: "..."
Tần Sở: "..."
"Sao lại kinh ngạc thế, lúc nãy hai người không xem buổi họp báo của cô ta à." Hoắc Tư Khiêm tiếp tục cười.
"Có thấy cô ta thừa nhận chuyện tình yêu của hai người, nhưng mà... bảy ngày sau kết hôn có vội quá không?" Hoắc Miên hơi ngạc nhiên.
"Vội gì đâu, trên thế giới này chỉ cần có tiền là có thể làm tất cả trong một giây. Hôn lễ cũng vậy, tiệc cưới cũng chỉ là suất ăn, cứ đưa tiền là được, cử hành ở Shangri-La. Em gái Tiểu Miên, đến lúc đó em đừng tới tay không đấy." Hoắc Tư Khiêm nhìn Hoắc Miên, cười nói với thâm ý khác...
"Tôi là người không có nghĩa khí thế sao?" Hoắc Miên toát mồ hồi.