Những lời này khiến người ta cảm thấy thật chua xót, đau đớn…
Thật ra tuy tính tình Tô Ngự táo bạo, nhưng người ta cũng là sinh viên xuất sắc ở trường quân đội, rất có văn hóa. Vì vậy thỉnh thoảng anh ta lại trở nên nho nhã, thật sự là một thanh niên văn nghệ.
Hoắc Miên xem xong lại lặng thinh không nói.
Giản Đồng lại gửi một bức ảnh của Tô Ngự, hình như là ảnh người khác chụp anh ta trong lúc vô tình.
Anh ta mặc đồ quân sự, đứng bên cạnh ông cụ Tô, làn da hơi rám nắng, nhưng ánh mắt vẫn rất kiên nghị…
Hoắc Miên lại im lặng…
Sau đó, Giản Đồng lại gửi một câu: "Có lẽ cô cảm thấy Tần Sở của cô là độc nhất vô nhị, nhưng tôi muốn nói với cô rằng, Tổng giám đốc Tô cũng là người duy nhất trên đời, không ai có thể thay thế.
Hoắc Miên im lặng vài giây, rồi gõ xuống một dòng: "Nhưng… tôi đã có Tần Sở rồi, nên dù người khác có tốt đi chăng nữa thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi."