Hoắc Miên lạnh lùng nhìn Tống Dĩ Thi: "Không cần, tôi không cảm thấy tôi và cô còn gì để nói nữa cả?"
Không còn giống như trước kia, ít nhất trước kia còn không trở mặt. Nhưng lần trước đua xe với Tống Dĩ Huyên, cũng có nghĩa là cô đã chính thức ngả bài với Tống Dĩ Thi.
Đã không thích đối phương thì không cần giả vờ làm bạn nữa, càng không cần lãng phí thời gian quý giá của mình cho cô ta
Trước kia, Hoắc Miên còn cảm thấy cô ta thông minh, có thủ đoạn hơn đám người Giang Lâm Nguyệt.
Nhưng rồi cô phát hiện, cô ta cũng chỉ ngu ngốc như đám người kia, sa vào hố bao nhiêu lần mà vẫn không thông minh lên, đâm vào tường cũng không thèm quay đầu lại.
Cố chấp đến đáng sợ...
"Cô phải nói chuyện với tôi." Giọng Tống Dĩ Thi rất cương quyết.
Hoắc Miên cười giễu cợt...