"Khó nói lắm..." Tần Sở lại suy nghĩ rất nghiêm túc.
"Ôi, chúng ta đừng quan tâm nhiều như thế, chuyện của bọn họ liên quan gì đến chúng ta. Dù Hoắc Tư Khiêm có thích con ả Tống thật, thì đó cũng là chuyện của bọn họ. Có câu ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, dù Hoắc Tư Khiêm không phải ngưu, nhưng Tống Dĩ Thi lại đúng là mã, ừm, chính là vậy đấy." Chu Linh Linh cười phân tích.
Hoắc Miên: "..."
Tần Sở: "..."
Cao Nhiên: "Linh Linh, để ý đến cách ăn nói của em đấy, không được thô lỗ như thế, về sau em sẽ trở thành người nhà của cảnh sát nhân dân đấy."
Chu Linh Linh lườm anh ta rồi phản bác: "Người nhà của cảnh sát nhân dân thì sao, người nhà thì không được tự do ngôn luận à? Cô ta đã là hạng đê tiện rồi còn không cho người ta nói, nếu đã không muốn người ta nói thì đừng gây ra chuyện bỉ ổi như vậy."
"Được rồi, chúng ta đừng nói về chuyện này nữa. Vấn đề là bây giờ tớ đang đói, ăn được chưa?"