"Cậu ra ngoài trước đi."
Sau khi nói xong, Tần Sở lạnh lùng nhìn lướt qua Tống Dĩ Thi.
"Cô có chuyện gì à?"
"Tần Sở, bây giờ chỉ có anh mới có thể giúp em, cha em đang ở thủ đô họp, không về ngay được, ngoại trừ cha em ra, thì người mà em tin tưởng nhất là anh, cho nên anh nhất định phải giúp em."
"Rốt cuộc là chuyện gì?" Nhìn thấy đôi mắt ứa nước của Tống Dĩ Thi, Tần Sở chỉ cảm thấy bực bội.
Anh ghét nhất là loại phụ nữ động cái là khóc lóc ỉ ôi để tranh thủ sự đồng tình của người khác này.
Tiểu Miên nhà anh sẽ không như vậy.
"Anh xem tin tức chưa?"
"Tin tức gì?"
"Là tin tức giữa em và Hoắc Tư Khiêm…"
"Chưa xem."