Tống Dĩ Thi quấn chăn quanh mình, rúc lên giường, không chịu ngẩng đầu lên.
Cô ta nghìn tính vạn tính, lại không tính tới việc mình có thể bị Hoắc Tư Khiêm chơi cho một vố…
Hoắc Tư Khiêm đi tới: "Cô Tống, cô phải đối mặt với sự thật thôi…"
Tống Dĩ Thi nhảy dựng lên, vung tay tát cho Hoắc Tư Khiêm một cái, nhưng lại bị Hoắc Tư Khiêm túm chặt lấy cổ tay.
"Xét thấy đây là lần đầu tiên của cô, tôi tha thứ cho sự lỗ mãng vô lễ của cô… có điều không được có lần sau, tôi vô cùng không thích phụ nữ vô lễ."
Nói xong, Hoắc Tư Khiêm đẩy mạnh Tống Dĩ Thi ngã xuống giường.
"Tại sao anh muốn làm như vậy?" Tống Dĩ Thi siết chặt nắm tay, trừng Hoắc Tư Khiêm, hận không thể chém Hoắc Tư Khiêm thành muôn mảnh.
Trong lòng cô ta cảm thấy nhục nhã chưa từng có.
"Có cái gì để mà giải thích đâu, cũng chỉ là ngủ với nhau thôi mà." Hoắc Tư Khiêm châm lửa một điếu thuốc, nói một cách thong dong.