"À… nếu anh không đi thì thị trưởng Tống có không vui hay không?"
"Thị trưởng có vui hay không vui, không nằm trong phạm vi quan tâm của anh. Vợ, em không tắm sao, còn ở đây làm gì?" Tần đại nhân hỏi.
"Em đi tắm ngay đây, ha ha."
Sau khi trả lời xong, Hoắc Miên chạy nhanh như chớp vào phòng tắm.
Nhìn bóng lưng xinh xắn nhỏ nhắn của Hoắc Miên, Tần Sở nở nụ cười cưng chiều.
Sau đó, anh cầm điện thoại lên, thuận tay tắt máy.
Trước đây anh không có hứng thú với người nhà họ Tống và chuyện nhà họ Tống, thì sau này cũng sẽ giống như vậy.
Sáng sớm hôm sau.
Hoắc Miên lấy danh nghĩa hai vợ chồng nhà họ Tần, cho người đưa một lẵng hoa tới phòng bệnh của Tống Dĩ Thi.
Hoắc Miên cho rằng nếu nhà họ Tống muốn sự an ủi, thì cứ cho bọn họ sự an ủi là được, đừng làm như cô không cho Tần Sở đi thăm Tống Dĩ Thi vậy.
Kết quả, sau khi nhìn thấy lẵng hoa, Tống Dĩ Thi bùng nổ lần nữa.