"Chị ấy sống rất tốt… không lãng phí đầu óc thông minh của mình, làm bác sĩ, bác sĩ rất giỏi." Cô gái cười khẽ.
"Vậy là tốt rồi..." Giọng điệu ông già có vẻ nặng nề.
"Cha, khi nào chúng ta mới có thể đi nhận chị ấy, con có hơi mất kiên nhẫn rồi…"
"Bây giờ không phải là thời cơ, con không thể làm loạn được. Nếu con không muốn hại chết nó, thì tạm thời không được đi, cũng không được nhập cảnh, bởi vì có quá nhiều người theo dõi hành tung của con… con quá mạo hiểm rồi…"
"Con không phải là vì…" Cô gái còn chưa nói xong, ông già ở đầu dây bên kia đã nổi nóng cúp điện thoại.
Cô gái bĩu môi, ném điện thoại lên bờ cát.
Cô mở túi xách ở bên cạnh, lấy một chiếc bảng tên mà cô tốn công sức trộm được ra, rồi vuốt nhẹ nhàng…
Sau đó, cô lặp đi lặp lại vài chữ: trưởng khoa khoa nội thần kinh… Hoắc Miên… Hoắc Miên…
Lúc nói đến cái tên Hoắc Miên, trong mắt của cô là sự dịu dàng vô tận.
***