"Biết." Hoắc Tư Khiêm có vẻ hơi bất cần đời, hình như không cảm thấy chuyện này là chuyện quan trọng.
"Đứa bé là của anh à?"
"Cô ấy nói cho em biết?" Hoắc Tư Khiêm nheo mắt lại, đánh giá Hoắc Miên.
"Anh trả lời đúng hay không trước đi."
"Đúng vậy, thì sao nào?" Hoắc Tư Khiêm trả lời.
"Mạc Tuyết Nhi đi tìm tôi, ý của cô ta là muốn giữ đứa bé lại. Đương nhiên, nếu anh có thể cưới cô ta là tốt nhất, vẹn toàn cả đôi bên."
"Cưới cô ta? Có bệnh không đấy? Ha ha…" Hoắc Tư Khiêm cười lạnh.
Không đợi Hoắc Miên nói gì, Hoắc Tư Khiêm đã ngồi thẳng người, kề lại gần Hoắc Miên, nói rõ từng chữ: "Tiểu Miên, đây chỉ là trò chơi của người trưởng thành, không liên quan đến tình yêu. Lúc đầu anh ở bên Mạc Tuyết Nhi, anh cũng đã nói rõ sẽ không kết hôn với cô ta, hai bên chỉ giải quyết nhu cầu của mình thôi. Mấy năm qua, vì lăng xê cô ta mà anh đã bỏ ra không ít công sức… Như vậy không tốt sao? Cô ta muốn lấy người khác, anh tuyệt đối sẽ không xen vào."