Sáng sớm hôm sau, Hoắc Miên thức dậy lúc chín giờ sáng.
"Không xong, muộn rồi…"
Hoắc Miên bỗng nhiên đứng dậy, rồi lại phát hiện eo của mình cực kỳ đau nhức.
Tần Sở chết tiệt, tối qua anh làm muốn chết cô rồi.
Cho dù là đêm tân hôn, anh cũng không ra sức như vậy, thật là hận không thể ăn luôn cô.
Lúc này, cô thấy tờ giấy bên gối…
Vừa nhìn là biết nét chữ của Tần đại nhân: Vợ, anh giúp em xin nghỉ tới trưa rồi, em yên tâm ngủ đi. Còn nữa… tối qua vất vả cho em rồi.
Sau khi đọc xong, Hoắc Miên dở khóc dở cười, tối qua đúng là vất vả… eo sắp gãy, chân đau nhức, vắt kiệt thể lực của cô chẳng khác gì vừa đi leo núi cả.
Hoắc Miên vặn eo một cái rồi lảo đảo bò dậy.
Cô thay quần áo xong, đi xuống lầu. Chú Lê lập tức cho người chuẩn bị bữa sáng.
Lúc này, điện thoại của cô đổ chuông.
Là một dãy số lạ…
"A lô?"
"Chào cô, cô là cô Hoắc Miên sao?"
"Là tôi."