"Không dám..." Tần đại nhân trả lời cực kỳ vô sỉ.
Hoắc Miên thật muốn đập đầu vào tảng đậu phụ chết đi rồi.
Đừng có giày vò người ta đến mức đó chứ? Chẳng thà anh cứ thẳng tay đánh cô một trận còn hơn.
Cô thật sự sắp phát điên lên rồi.
Cuối cùng, Hoắc Miên thấy mềm mỏng không được mà cứng rắn cũng không ăn thua, bèn từ bỏ chống cự.
Sau đó, cô yên lặng chảy nước mắt.
Quả nhiên, vừa nhìn thấy Hoắc Miên khóc Tần Sở lập tức mềm lòng.
"Vợ ơi…" Tần Sở đau lòng gọi.
"Đừng để ý tới em…" Hoắc Miên tức giận quay đầu đi.
Lạ thật, rõ ràng là cô làm sai trước, vì sao đến cuối cùng người sai lại là anh?
"Vợ ơi, em đừng tức giận… anh cho em mà."
"Cút, đừng chạm vào em!"
Hoắc Miên cực kỳ giận dữ, đá bay Tần Sở ra ngoài.
Đùa dai cho lắm vào rồi thành ra giận thật, câu này là dành cho hai người này đấy.
Tần đại nhân vô cùng ấm ức: "Rốt cuộc là ai làm sai vậy?"