Thấy vẻ mặt này của Tần Sở, Hoắc Miên liền biết đòn sát thủ của mình đã phát huy tác dụng rồi.
Ôi, cô thật sự muốn tự tặng cho mình một tràng pháo tay quá.
Hoắc Miên ngoắc ngoắc tay: "Phu quân, sắc trời đã tối, chúng ta có nên nghỉ ngơi hay không?"
"Phu nhân nói cực phải."
Hai người nổi hứng giả vờ như đang quay về thời cổ đại, nói năng nho nhã như người cổ đại.
Sau đó, Tần Sở đứng dậy, ôm Hoắc Miên lên, đi thẳng vào phòng ngủ lớn ở lầu hai.
Trong lòng Hoắc Miên đắc ý, sớm biết cách này dùng được thì cô đã dùng lâu rồi, cần gì phải thấp tha thấp thỏm, làm cô sợ đến mức suýt nữa thì…
Tần đại nhân tức giận lên là vô cùng đáng sợ.
Hoắc Miên thầm quyết tâm, Tần đại nhân đã bị mỹ nhân kế mê hoặc, chắc chắn sẽ không truy cứu chuyện xảy ra tối nay nữa.
Thế nhưng… cô quên mất một chuyện. Tần đại nhân là ai chứ? Người nổi danh là Tần xấu bụng.