Tần Sở giả vờ không nghe thấy. Hoắc Miên lại đến gần hơn một chút. Sau đó, cô đứng bên cạnh anh, nhỏ nhẹ gọi: "Chồng à."
"Muốn làm gì?" Tần Sở ngẩng đầu lên, cố ý nghiêm mặt.
"Làm."
Gương mặt Tần Sở lập tức đen sì. Lời kịch mà anh thường nói trước đây đã bị vợ mình giành nói trước.
"Chồng à, chiếc váy này thế nào?"
"Chẳng ra gì, anh ghét ren." Tần Sở cố tình sa sầm mặt.
Hoắc Miên: "..."
Sau đó, cô quay đầu chạy lạch bạch.
Tần Sở buồn bực. Mới chê một chút mà Tiểu Miên đã bỏ chạy rồi sao? Trái tim mong manh dễ vỡ quá rồi đó!
Hay là anh đã nói quá nặng lời rồi?
Có cần đi dỗ cô không?
Nghĩ tới đây, Tần Sở bỗng nhiên nhớ ra, người làm sai là cô chứ không phải là anh, nhất định phải vững lòng. Đúng, phải làm căng lên, không thể đầu hàng nhanh như vậy được. Làm cũng không được, mỹ nhân kế đâu có dễ dùng đến thế.