"Khụ khụ, sao có thể chứ? Em là người không biết nghe lời như vậy sao?" Hoắc Miên chột dạ phản bác.
"Cậu chủ, tối nay cậu muốn ăn gì để tôi kêu nhà bếp chuẩn bị." Chú Lê bước tới, nhận lấy cái áo khoác của Tần Sở.
"Nấu một bát mì là được rồi, tôi không muốn ăn lắm." Tần Sở vừa nói xong câu đó, Hoắc Miên lập tức phóng vào nhà bếp.
"Chồng à, em nấu cho anh ăn nhé. Anh muốn ăn cay hay là nhạt?"
Tần Sở không nói gì, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm vào mặt của Hoắc Miên.
"Ặc, sao lại nhìn em như vậy?" Hoắc Miên lại chột dạ.
"Anh cảm thấy, hình như em đang gạt anh chuyện gì đó thật."
"Khụ khụ khụ, sao có thể chứ. Chồng nghĩ quá nhiều rồi đấy, có phải gần đây áp lực công việc quá lớn nên anh mới suy nghĩ lung tung không? Hả? Không sao không sao… Vậy lát nữa em nấu canh để bổ não cho anh nhé." Nói rồi, Hoắc Miên lập tức bước vào nhà bếp, không dám ló mặt ra nữa.