"Chuyện đó sao, thật ra không phải là tôi có thể phản ứng kịp, mà tôi suy đoán rằng lúc đó cô ta sẽ đụng vào mình. Thế nên tôi đã chuẩn bị sẵn là phải phanh xe lại."
"Nhưng sao cô biết là cô ta sẽ đụng cô vào lúc đó?" Ngụy Liêu mang vẻ kinh ngạc.
"Bởi vì lúc đó chúng tôi đang chạy ngang nhau, đó cũng là một khúc cua lớn cuối cùng của đường đua. Nếu như cô ta không đụng tôi vào lúc đó thì không còn cơ hội nào nữa. Thế nhưng nếu không cần dùng thủ đoạn thì không phải là phong cách của chị em nhà họ Tống, bởi vậy nên..."
Hoắc Miên không nói tiếp nữa, thế nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
"Tiểu Miên, không phải cậu nói mình chưa quen với đường đua kia sao? Sao cậu biết đó là khúc cua lớn cuối cùng chứ?" Tưởng Tiểu Vi cũng cẩn thận truy vấn.
"Quả thực tớ chưa quen, chỉ là lúc lái xe lên núi thì tớ tùy ý nhớ một chút thôi."
Ngụy Liêu: "..."
Đường Xuyên: "..."
Tưởng Tiểu Vi: "..."