"Đua xe." Hoắc Miên hơi chột dạ, nói với giọng rất nhỏ.
Đường Xuyên đang cầm ly trà sữa lên uống, đây là loại trà đặc sắc của nhà bạt, suýt chút nữa thì anh ta đã phun hết ra.
"Ái chà chà, đua xe." Đường Xuyên kinh ngạc hô lên.
Ngụy Liêu: "..."
Tô Ngự: "..."
"Là thật đấy, tôi có thể làm chứng." Tưởng Tiểu Vi thấy ai nấy đều vô cùng kinh ngạc, lập tức nhấc tay làm chứng.
"Chỉ đua xe thôi thì cũng không đến mức tạm giam em luôn chứ. Nhiều nhất là phạt tiền giữ xe thôi." Cậu Tô đây vẫn là người hiểu biết nhiều.
Hoắc Miên lại càng cúi thấp đầu.
"Tôi và Tống Dĩ Huyên đua xe."
"Tống Dĩ Huyên, đứa con gái yêu của Cục trưởng Cục nhà đất?" Đường Xuyên hỏi.
Hoắc Miên gật đầu.
"Sau đó Tống Dĩ Thi còn ngồi trên ghế phụ." Hoắc Miên lại nói tiếp.
"Ặc. Đây đâu phải là đi đua xe, đây là đi trả thù chứ nhỉ?" Ngụy Liêu nói chen vào.