Bánh xe lại vang lên âm thanh két chói tai một lần nữa. Có rất nhiều lần Tống Dĩ Thi đều cảm thấy cả chiếc xe sắp rơi xuống vực. Cuối cùng cô ta sợ đến mức dứt khoát nhắm hết cả hai mắt.
Sau khi lăn lộn như vậy hết mấy lần, cuối cùng Tống Dĩ Huyên cũng chạy song song với Hoắc Miên. Hoắc Miên lại bị cô ta chơi chiêu mà đẩy ra phía ngoài, còn cô ta thì ở bên trong. Một trong một ngoài, rõ ràng là người bên ngoài nằm ở thế yếu.
Lúc này, Tống Dĩ Huyên nở nụ cười nham hiểm, sau đó đột nhiên đánh tay lái, áp sát về phía của Hoắc Miên.
Mục đích của cô ta rất rõ ràng, đó là muốn đẩy Hoắc Miên xuống dưới vách núi. Con đường hẹp như vậy, cô ta lại đột nhiên đụng vào, chắc chắn là dùng hết tất cả sức lực.
"Huyên Huyên..." Tống Dĩ Thi nhìn ra được ý đồ của cô ta thì sợ đến mức mặt mày trắng bệch.
Phải biết rằng nếu thật sự đụng vào Hoắc Miên, cô chết thì chẳng khác nào hai chị em bọn họ đã gián tiếp mưu sát cô cả.