Trước hết, cô quan sát chiến thuật của Tống Dĩ Huyên. Chiến thuật của cô ta rất đơn giản và thô thiển, chỉ là phóng nhanh và hất đuôi. Lúc gặp khúc cua thì hất đuôi thật mạnh, vỏ xe ở dưới đáy phát ra âm thanh két chói tai.
Hoắc Miên chạy một lúc thì phát hiện ra, tuy rằng đường núi là dốc đứng, thế nhưng vẫn có quy luật. Mỗi khi chạy được khoảng một phút chính là một khúc cua rất cong. Vì vậy chỉ cần rẽ một cách hoàn mỹ ở ngay thời điểm đó, thế thì đuổi kịp cô ta chỉ là chuyện trong một giây.
Sau đó, Hoắc Miên đột nhiên đạp ga. Chiếc xe thể thao Audi yêu thích của cô phóng thẳng lên, vô cùng linh hoạt. Cô đọc thầm trong lòng đến giây thứ sáu mươi thì rẽ một cách hoàn mỹ. Đó không phải là hất đuôi, chỉ là một lần rẽ vô cùng tự nhiên và uyển chuyển, thế nhưng lại còn hoàn mỹ hơn, tự nhiên hơn cái kỹ năng hoa hòe hoa sói của Tống Dĩ Huyên.