"Em tan tầm rồi, đang trên đường về." Hoắc Miên vui vẻ trả lời.
"Thật không?" Rõ ràng là Tần Sở đã sinh lòng nghi ngờ.
"Đương nhiên rồi."
"Em chưa về đến nhà sao?" Tần Sở liếc nhìn đồng hồ đeo tay, nhận thấy lúc này đã hơi muộn.
"Chưa đâu, ừm. Thật ra em muốn mua đồ ăn rồi tự làm."
"Đầu bếp trong nhà làm đồ ăn không ngon sao? Em ngán rồi à? Có muốn mời thêm mấy người đầu bếp nữa không?" Tần Sở biết Hoắc Miên vẫn luôn có tình cảm sâu sắc với đồ ăn, thế nên mới đề nghị như vậy.
"Không cần không cần, ngon lắm rồi. Từ khi chúng ta chuyển đến biệt thự Nam Sơn, em đã béo thêm một ký rưỡi rồi."
Lời này quả thực không có chút nào là giả dối, trước đây Hoắc Miên mới nặng bốn mươi bảy ký, bây giờ đã đến bốn mươi tám ký rưỡi, thêm một ký nữa thôi là hơn năm mươi rồi.
Người ta luôn nói người đẹp thì không hơn năm mươi. Nếu cứ tiếp tục tăng cân như vậy, có lẽ đời này Hoắc Miên sẽ không bao giờ có duyên với hai chữ người đẹp.