"Ân oán giữa hai người chúng ta, cô kéo chị họ tôi xuống nước làm gì? Nếu cô sợ thì cứ nói thẳng đi, quỷ nhát gan."
Dường như Tống Dĩ Huyên cảm thấy chị họ của mình rất oan uổng.
"Không có chị họ của cô, sao hai chúng ta lại có ân oán chứ? Vì vậy, nếu không thể đứng ngoài cuộc thì cùng xuống nước đi. Yêu cầu của tôi chỉ đơn giản như vậy thôi. Nếu hai người không đồng ý, thế thì tôi sẽ không thi với cô."
"Chị…" Tống Dĩ Huyên khó xử nhìn Tống Dĩ Thi.
"Huyên Huyên, bỏ đi, không đua nữa. Bồi thường tiền cho cô ta rồi chúng ta về nhà."
Tống Dĩ Thi thật sự sợ hãi. Hằng năm trên đường đua núi Thu Danh đã có biết bao người thích đua xe bị tai nạn mà bỏ mình. Nơi đó còn được dân địa phương gọi là con đường tử thần. Bảo cô ta ngồi ở ghế phụ, đùa gì thế? Có mà đang mạng sống của mình ra đùa thì có.