Lúc Nghê Dương há miệng định nói ra thân phận của Hoắc Miên, lại nhìn thấy Tần Sở đi về phía này.
Dưới sự chú ý của muôn người, anh bước tới, đưa tay ra khẽ vuốt khuôn mặt thanh tú của Hoắc Miên.
"Có mệt không?"
"Vẫn ổn." Hoắc Miên nở nụ cười.
Mà lúc này, Khương Dã ở bên cạnh đã trợn to mắt, rõ ràng là vô cùng kinh ngạc.
Nghê Dương nhìn anh ta rồi cười trên sự đau khổ của người khác, thầm nghĩ, bây giờ thì ngu người rồi chứ?
Ai bảo anh dám đùa giỡn với chị Hoắc Miên của tôi, xem xem boss sẽ trừng trị anh thế nào.
"Tổng giám đốc Tần, vị này là?" Khương Dã ngạc nhiên nhìn Tần Sở, sau đó lại liếc nhìn Hoắc Miên.
"Vợ tôi, Hoắc Miên."
Lần này, Khương Dã đã hoá đá tại chỗ. Vẻ mặt đó vô cùng khôi hài.
"Anh Khương Dã, không lẽ anh không biết vị này là bà chủ sao?" Lương An Ni bước tới, nở nụ cười quái gở.
"Tôi... Quả thực tôi không biết, chưa từng gặp cô ấy."