"Mẹ của con sướng đến điên rồi, bà ấy kích động quá đó mà." Tần Dụ Dân mỉm cười.
"Ba, Ba ngồi đi." Hoắc Miên kéo một cái ghế ra, chủ động nói với Tần Dụ Dân.
"Được, được." Tần Dụ Dân vui vẻ ra mặt, gật đầu thật mạnh.
Tần Sở dịu dàng nhìn Hoắc Miên, anh có cảm giác bây giờ Tiểu Miên giống như một cô dâu nhỏ ngại ngùng vừa mới về làm dâu vậy, vô cùng dễ thương.
Một phút sau, bà Tần lại bước đến, trong tay cầm một cái túi xách hình vuông. Cái túi xách này rất mới, kiểu dáng trẻ trung, vừa nhìn liền biết không phải là túi xách hợp với tuổi của bà ta rồi.
"Mẹ, phí đổi xưng hô của mẹ là túi xách sao?" Tần Sở dở khóc dở cười.
"Này! Thằng nhóc như con đừng có xem thường cái túi này nhé. Đây là túi Hermes phiên bản giới hạn mà mẹ mới mua vào mấy ngày trước khi đi du lịch ở Pháp đấy."
"Con từng nhìn thấy cái túi này rồi, hơn bốn trăm nghìn. Mẹ, mẹ hào phóng thật đó." Tần Sở cười.
Bà Tần không nói gì, chỉ bước tới, đưa túi xách cho Hoắc Miên.