Hoắc Miên vốn chỉ định đùa một chút, không ngờ Tần đại nhân còn ác hơn, lấy luôn một cọc tiền mặt trong túi ra đặt vào tay Hoắc Miên. Sau đó, anh còn dõng dạc nói: "Tiền phạt đưa rồi, dư bao nhiêu boa cho em. Tiện đây anh hỏi, người đẹp, em có qua đêm với anh không."
"Đờ phắc." Hoắc Miên thấy như bị sét đánh. Mấy từ đen tối như "qua đêm" mà Tần đại nhân cũng nghĩ ra được, đúng là nhân tài.
Vì vậy Hoắc Miên không cam lòng yếu thế nói: "Qua đêm không có lời, như này đi, anh trả một lần mười triệu, bao cả năm luôn, còn được giảm giá."
"Cũng được đó." Nói xong, Tần Sở lấy điện thoại ra nghịch.
"Anh làm gì thế?" Hoắc Miên khó hiểu.
"Anh chuyển khoản cho em đó, chẳng phải em bảo mười triệu là bao cả năm rồi sao?"
"Fuckkk, anh dừng lại đi, em nói đùa thôi."
Hoắc Miên cuống lên, thò luôn đầu qua cửa sổ xe, ngăn hành vi hoang đường của Tần đại nhân lại.