"Đúng rồi, cô bé kia tên là Tống Dĩ Thi đấy. Nghe nói lúc trước đi du học ở Ý, sau đó…"
Ông cụ Tô chưa nói xong đã bị Tô Ngự mất kiên nhẫn cắt lời.
"Ông à, có phải ông hồ đồ rồi không, không ngờ ông lại muốn giới thiệu cô nàng rác rưởi kia cho con, ông có biết danh tiếng của cô ta trong giới kém đến mức nào không?" Tô Ngự bực muốn phát điên.
May thay ông cụ nói thẳng với anh ta, nếu do thị trưởng Tống nói, có khi anh ta nhịn không nổi tát cho một cái rồi.
Mắt Tô Ngự có bị mù đâu mà lại đi làm quen với Tống Dĩ Thi?
"Thằng nhóc nhà con biết cô bé đó à?" Ông cụ Tô vừa nghe cháu mình nói vậy cũng kịp hiểu ra đôi chút.
"Không chỉ là quen, còn gặp rất nhiều lần rồi. Cô nàng đó thật sự rất… kém cỏi… Từ nhỏ tới lớn con chưa từng thấy ai kém như cô ta. Không ngờ ông lại muốn giới thiệu cho con, ông không bị làm sao chứ? Có phải ông muốn nhà họ Tô chúng ta tuyệt hậu không?"